Nửa người Trịnh Dung không cử động được, họng vẫn ú ớ kêu, gã gần như bị đè nghiến xuống đất, mũi mồm bị ngộp trong mớ lông mao rậm rì. Dưới ánh đèn vàng vọt Chu Cương cứ thản nhiên hành sự, gã nắc phải gọi là hùng hồn khí thế, kinh thiên động địa, âm vang mãnh liệt cuộn trào. Ngải Đông Đông há hốc mồm nhìn, hai chân mềm nhũn, nó ngã bệt xuống đất.
Giá vàng thế giới. Tới 9h35' hôm nay (ngày 17/10, giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay đứng quanh ngưỡng 1.650,8 USD/ounce, tăng 5,5 USD/ounce so với đêm qua. Giá vàng giao tương lai tháng 12 trên sàn Comex New York ở mức 1.657,5 USD/ounce, tăng 10,6 USD/ounce so với đêm qua.
[Tác giả Công Tử Ca -- Thể loại: Đam Mỹ ]Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa
Full Đánh giá: 9.5/10 từ 176 lượt Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một chỗ dựa.
tác giả: sơn ca tên gốc: (gold dan than han) Bạn đang xem: Gã đàn ông vàng mười bản dịch: phiên dịch nhanh - Elder qt chỉnh sửa: du du (was-return-and-pass-as-old) thể loại: đam mỹ, hiện đại, đời thường, bá đạo, cường cường, phong cách. Tình trạng bản gốc: 137 chương (đã hoàn).
Truyện Gã Độc Thân Vàng Mười của tác giả Công Tử Ca kể về Ngải Đông Đông vừa tiến vào trại giam, biết đạo lý "cường long cũng thua địa đầu xà", cho nên liền lân la tới gần làm quen với đại ca Chu Cương, còn xin nhận làm cha nuôi, cho hắn một chỗ dựa.
FCvgdP. Tác giả Công Tử Ca Tên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hán Dịch Quick Translator – QT đại lão gia Edit Du Du đã-trở-lại-và-đèo-bòng-như-xưa Thể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Tình trạng bản gốc 137 chương hoàn. Note Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Cảnh báo Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành. – Chương một trăm mười hai – Xe về đến nhà Ngải Đông Đông lại bắt đầu phấp phỏng, dùng dằng mãi cuối cùng Chu Cương phải cặp cổ mới lôi được nó xuống xe. Vừa xuống Ngải Đông Đông đã thấy Chu Phóng dẫn bọn Chu Đình đứng ngoài cổng nhìn về phía nó, Ngải Đông Đông ngượng đỏ cả mặt. Nó nghĩ tí nữa vào trong cả nhà sẽ đổ dồn sự chú ý vào mình thế là nó càng khó chịu tợn. “Nào đi, về đến nhà rồi.” “Con không muốn vào… được không ba?” Nó đã nói bằng giọng van vỉ lắm rồi nhưng Chu Cương vẫn cương quyết “Đừng có vùng vằng thế, đi vào nói chuyện mấy câu thôi. Yên tâm không ai bắt con đi hết, mày có muốn đi ba cũng không cho mày đi đâu.” Nghe thế Ngải Đông Đông như được tiếp thêm sức mạnh, nó gạt tay Chu Cương ra, xăm xăm đi vào nhà. Bước chân qua cổng đột nhiên lòng nó trào lên một chút thương cảm, nó tự hỏi mẹ nó gặp nó bây giờ không biết có nhận ra nó nữa không. Hai năm nay bỏ nhà đi lại là thời kỳ nó lớn nhanh nhất, nó bây giờ cao hơn nhiều, mặt mũi cũng thay đổi, từ một thằng bé tí hin giờ đã là một đứa thiếu niên cao ráo đàng hoàng. Vừa vào sân thím hai Thụy Linh đã thấy nó “Về rồi về rồi.” Ngải Đông Đông vừa đi vừa ngẩng cao đầu như duyệt binh, mắt nó nhìn chằm chằm vào trong nhà. Ngải Thanh trông không khác xưa bao nhiêu, chỉ có dáng vóc tiều tụy hơn trước. Lúc mới thấy mẹ Ngải Đông Đông nhận ra ngay nhưng chẳng biết nói gì, còn Ngải Thanh phải ngắm một lúc lâu mới dám cất tiếng gọi nó “Đông Đông đấy à?” Ngải Đông Đông đáp “ừm” nhạt nhẽo, bà Chu cười bảo “Mẹ con đấy, con không nhận ra à?” Lần này thì Ngải Đông Đông gượng cười, nó đáp “Nhận ra ạ, mẹ con sao con lại không nhận ra.” Bấy giờ Chu Cương đã vào đến nơi, gã không nói gì mà ngồi xuống ghế. Ngải Thanh vội đứng lên nắm tay Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông không tránh, nó để mặc cho mẹ vuốt ve tay nó, một tay gạt nước mắt. Ngải Đông Đông mím môi, mặt nó đỏ dừ nhưng sống chết nó không nói câu nào, cứ để mình Ngải Thanh thổn thức kể lể. Bầu không khí có phần gượng gạo, cuối cùng Ngải Thanh chùi mắt, nói “Hai năm nay mẹ có lỗi với con lắm, từ giờ nhất định mẹ sẽ sửa, con về nhà với mẹ nhé?” Ngải Đông Đông đang đứng lặng thinh nghe nói thế nó rụt tay lại ngay tức khắc. Nó đưa mắt nhìn Chu Cương rồi đáp “Con không đi đâu cả, con ở đây.” Thụy Linh thấy tình hình có vẻ căng nên vội lên tiếng “Thôi cả nhà ăn cơm đã, xong bữa rồi nói chuyện, có gì cũng vào bàn ăn xong hẵng nói!” Cả bữa cơm chỉ có Ngải Thanh trò chuyện với mọi người còn Ngải Đông Đông ngồi giữa mẹ nó và Chu Cương chỉ cắm đầu ăn, không nói không rằng. Chu Cương thì chiều nó lắm, gã gắp thức ăn rồi rì rầm hỏi chuyện nó, Ngải Thanh ngồi đó đều thấy cả. Ngải Đông Đông cảm thấy rất bức bối, ngồi ăn mà lòng nó cứ rối beng lên. Xong bữa cơm nó đứng dậy đòi đi học nhưng Chu Cương bảo “Ba xin cho con nghỉ buổi chiều rồi, bữa nay con không phải lên trường nữa.” Ngải Đông Đông nhìn sang thấy mắt mẹ nó đỏ hoe, lòng nó như thắt lại, cuối cùng nó thôi không vùng vằng nữa. “Để hai mẹ con tâm sự với nhau.” bà Chu bảo “Lên phòng Đông Đông mà nói chuyện các con ạ, tiện con xem cháu nó ăn ở thế nào cho yên tâm.” Chu Cương dẫn hai người về nhà bên kia rồi gã chủ động đi ra để Ngải Đông Đông và mẹ nó lại với nhau. Ngải Đông Đông đứng bần thần dựa khung cửa phòng ngủ, mẹ nó rơm rớm nước mắt, gượng cười nhìn nó “Mẹ biết con không muốn gặp mẹ… mẹ cũng không định đến nhưng Chu tiên sinh nhờ người ta đón mẹ, bảo cứ đến xem con ăn ở thế nào cho yên tâm.” “Có gì mà không yên tâm, con đã bảo con ở ngoài đường chỉ cần đừng chết đói thì vẫn sướng hơn ở nhà mà.” Mắt Ngải Thanh rưng rưng chực khóc, Ngải Đông Đông mím môi, yết hầu nó giật giật, cuối cùng nó bảo “Thôi, mẹ cũng biết con sẽ không về đâu mà. Mẹ về đi, mẹ thấy rồi đấy con ở đây sướng lắm, mọi người đều thương yêu con.” “Ừ… mẹ thấy mà… hơn ở với mẹ…” Ngải Thanh òa lên khóc, nức nở một hồi cô mới chùi mặt, nói trong thổn thức “Mẹ nghe nói con đang đi học phải không? Đi học là tốt rồi, về sau kiếm tấm bằng đại học, tương lai con tươi sáng… tốt hơn ở với mẹ…” Cô cứ lẩm bẩm mấy câu ấy như tự nhủ mình rồi đột nhiên cô lần trong túi móc ra một cái gói, đưa cho Ngải Đông Đông “Cái này con cầm đi.” Ngải Đông Đông nhìn nhìn rồi lắc đầu “Con không lấy đâu.” “Không là thế nào, mẹ đem cho con mà. Con giữ lấy, học hành cần bồi bổ con mua cái gì mà ăn thêm… cầm đi con.” Ngải Đông Đông mím mím môi, cuối cùng nó vẫn cầm cái gói rồi nhét vào túi. Mẹ nó bật cười, bảo “Vậy… vậy con chịu khó học nhé… ráng nghe lời Chu tiên sinh với mọi người trong nhà…” Như là chẳng biết phải nói gì nữa nhưng vẫn quyến luyến không nỡ rời con, môi Ngải Thanh cứ run run xúc động. Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra mái đầu đen của mẹ nó là nhờ thuốc nhuộm, chân tóc mẹ nó lấm chấm bạc hết rồi. Nó thoáng sửng sốt, sống mũi chợt cay cay, không phải nó thương mẹ nó chỉ là nó chua xót trong lòng, chẳng hiểu vì sao. Có lẽ Chu Cương nói không sai máu mủ ruột già không ai bỏ được, nó có chán ghét người phụ nữ này đến mức nào thì đây vẫn là mẹ ruột nó. Nó mím chặt môi, vẫn không nói lời nào. Cuối cùng Ngải Thanh khóc lóc van nài thế nào Ngải Đông Đông cũng nhất quyết không theo cô về nhà. Bà Chu bảo “Thằng bé này vững tâm lắm, nó là đứa rất cá tính đấy.” Ngải Đông Đông không đi theo nhưng tự nó tiễn mẹ nó lên xe, Chu Cương vốn muốn mời Ngải Thanh ở lại mấy hôm vì mẹ con xa nhau lâu ngày cần nhiều thời gian để dung hòa nhưng rồi gã nhận ra cuộc gặp gỡ với cả hai mẹ con nó hóa ra không hề dễ dàng. Cả hai đều cắn răng mất miếng nhất định không chịu giãi bày với nhau. Ngải Thanh liên tục cảm ơn cả nhà họ Chu, lúc cửa xe sắp đóng Chu Minh đứng cạnh mới huých Ngải Đông Đông “Đông Đông kìa, mẹ con sắp đi rồi.” Ngải Đông Đông không đáp, hai tay nó đút túi quần, mặt cúi gằm, một chân di di hòn sỏi. Chu Minh thở dài, dường như gã đang nghĩ Ngải Đông Đông thế này thật sự lạnh lùng quá. Chu Cương đưa Ngải Thanh ra đầu phố mới trở về, bấy giờ mọi người đã vào hết chỉ còn Ngải Đông Đông đứng bần thần trước cổng. Gã đến trước mặt Ngải Đông Đông, đưa tay xoa đầu nó. Ngải Đông Đông hất mặt tránh đi rồi bảo “Con lấy tiền trong ngăn kéo ba đấy…” rồi nó ngẩng lên nhìn Chu Cương “Con lén nhét tiền cho mẹ con rồi.” Chu Cương sửng sốt rồi bật cười, nặn nặn dái tai Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông lại cúi gằm mặt, mắt nó cay cay. Đến giờ phút này nó mới biết khổ sở. “Thôi, được rồi, người ta đi về rồi, nào. Cùng lắm thì nghỉ hè lên thăm.” “Con không thăm thú gì hết, không đi đâu hết.” Ngải Đông Đông vẫn còn cãi bướng “Cả đời con cũng không về đấy.” Chu Cương khẽ cười bảo nó “Ừ, vào đi thôi.” Ngải Đông Đông vẫn còn rấm rứt, tối hôm đó nó bỏ cơm trùm chăn ngủ. Chu Cương bưng cơm lên cho nó vẫn không chịu ăn. “Giận ba đấy à?” “Không, không muốn ăn thôi.” Chu Cương ngồi xuống cạnh giường nhìn Ngải Đông Đông trùm chăn kín mít, gã thở dài “Sao phải thế hả con, trước mặt thì cứng đầu cứng cổ rồi nằm khóc một mình.” Thình lình Ngải Đông Đông chồm dậy, vật Chu Cương xuống rồi nhảy lên cưỡi trên mình gã, nó nhìn gã bằng hai con mắt đỏ hoe. “Hôm nay ba có sợ con bỏ về theo mẹ con không?” Chu Cương lắc đầu, Ngải Đông Đông liền bóp cổ gã “Ba vô lương tâm thế à?!” Chu Cương bật cười cầm lấy cổ tay nó, Ngải Đông Đông lại bảo “Ba thấy con đã hết lòng với ba chưa, mẹ ruột con cũng không cần.” Chu Cương ngóc đầu lên hôn lên môi nó, Ngải Đông Đông lập tức vòng tay ôm cổ gã để hôn lại. Nó hôn loạn xạ từ miệng đến cổ rồi giật phanh cả áo gã ra để hôn ngực gã. Chu Cương bật cười “Ăn cơm đi đã, không ăn mà còn sức làm trò này hả?” “Ba có thích con không?” “Thích.” “Con không hỏi cái thích ấy, con hỏi cái khác. Ba có yêu con không?” Chu Cương không đáp, chỉ tủm tỉm cười nhìn nó. Ngải Đông Đông nổi giận, nó cắm đầu cắn ngực Chu Cương, Chu Cương giữ đầu nó nó lại tụt xuống, giằng quần gã ra rồi gục đầu vào mân mê hôn hít. Chu Cương bắt đầu thấy nóng ran cả người, gã nhỏm dậy định lôi Ngải Đông Đông lên nhưng mở mắt ra đã thấy Ngải Đông Đông đang say sưa mút từng túm lông đen quăn tít. Một luồng nhiệt nóng xộc thẳng lên lục phủ ngũ tạng Chu Cương, Ngải Đông Đông đã liếm ướt sũng cả vùng lông bụng gã, từ góc độ gã nhìn lúc này hai cánh môi hồng hồng của nó cứ ẩn hiện khép mở giữa rừng lông rậm rì. Lý trí lẫn lương tri mấy chục năm vững vàng của Chu Cương trong phút chốc sụp đổ, gã mụ mị, bỏng cháy, sục sôi. Trong khoảnh khắc máu toàn thân như đổ dồn xuống cái vật khổng lồ giữa háng gã, nó bật ra, gân xanh trồi lên vằn vện, cái đầu rùa vĩ đại cà cà trên má Ngải Đông Đông. “Con… mày… dậy đi…” Chu Cương luống cuống, nhất thời gã lắp bắp không nên câu. Môi Ngải Đông Đông thình lình miết qua cái đầu rùa nhẵn thín, cảm giác trơn tuột mềm như nhung làm Chu Cương giật bắn mình. Ngải Đông Đông vồ lấy thứ ấy không cho nó vật nghiêng ngả nữa, nó chậm rãi rê rê ngón tay rồi khẽ gảy cái lỗ nhỏ chính giữa. ——- Du’s corner chuẩn bị tinh thần đi chị em bạn dì ” quả này không phải ĐÙA đâu ÒvÓ – Chương một trăm linh chín – Chương một trăm mười – Chương một trăm mười một – – Chương một trăm mười hai – Chương một trăm mười ba – Chương một trăm mười bốn –
Tên gốc 黄金单身汉 Hoàng kim đan thân hán Tác giả Công Tử Ca Thể loại đam mỹ, hiện đại, cuộc sống thường ngày, bá đạo cường công, phong tao tiểu thụ. Edit Du Du wp minhdu Tình trạng Hoàn 137 chương ————- Văn án Vừa vào trại, Ngải Đông Đông liền nhận đại ca trong tù là Chu Cương làm cha nuôi, cốt để tìm một chỗ dựa. Chu Cương vào tù làm đại ca, ra tù vẫn là gã độc thân vàng mười trong thị trấn. Ngải Đông Đông vào tù làm con nuôi, bám càng đại ca để giữ mạng, ra tù lại tiếp tục kiếp du côn nhãi nhép mặt dày. Chuyện tình lâm li của gã trai quê không vợ với cậu ấm thủ đô, hay là chặng đường biến “con nuôi” thành “con nuôi để thịt”. Tình yêu của cha nuôi và con nuôi, nghiêm túc, chân thực, đơn sơ, 1vs1. ———- Link
“Thế sau này đừng đi lại với thằng Trần Hổ nữa…” Chu Cương vuốt ve tóc nó “Đứa khác thì thôi nhưng Trần Hổ nổi tiếng thích đàn ông, không được.”Ngải Đông Đông nhìn cặp mắt mơ màng vì hơi men của Chu Cương, có lẽ say quá nên mắt gã cứ ươn ướt lấp lánh dưới ánh sáng vàng ấm áp của bóng đèn ngủ đầu Đông Đông hỏi “Ba uống nhiều lắm phải không?”“Không, ngồi nhậu cứ nghĩ về con, biết con ở nhà đợi nên uống có ít, dăm chén…” Chu Cương giơ tay khua khoắng rồi tự dưng bật cười, mắt gã nhìn Ngải Đông Đông chăm chăm làm nó thấy hết sức trìu Đông Đông cũng mỉm cười, nó nằm nép bên cạnh Chu Cương, Chu Cương khẽ siết vai nó, cằn nhằn “Còn cười nữa.”“Vui thì người ta cười.” nói rồi Ngải Đông Đông định nhỏm dậy, Chu Cương níu nó lại nhưng nó bảo “Con chưa tắt đèn dưới nhà.”“Kệ nó.” Chu Cương vẫn dán mắt vào nó rồi cúi xuống hôn hôn môi nó “Không hiểu tại sao bữa nay ngồi nhậu chỉ nghĩ đến con.”Câu nói ngọt như mía lùi lần đầu tiên Ngải Đông Đông được nghe từ miệng Chu Cương. Nó hân hoan ngắm gương mặt gã nhưng lúc sau nó lại nhăn mặt gặng hỏi “Mấy câu dẻo quẹo này ba hót với bọn con gái suốt đúng không?”Chu Cương bật cười, véo má nó. Ngải Đông Đông làm bộ đau lắm rồi chồm dậy, leo xuống giường chạy xuống tầng một tắt tới nơi nó thấy Chu Minh đang đứng dưới sân, bảo “Chú đang định vào tắt đèn hộ con đây, ở bên kia cũng thấy đèn dưới nhà vẫn sáng… anh cả về chưa con?”Ngải Đông Đông gật đầu “Lại say đang nằm trên lầu chú ạ.”“Có say lắm không, chú làm cho bát canh giã rượu nhé?”“Thôi chú ạ, hơi tây tây một tí thôi, con cho ba con uống nhiều nước cũng được.”Chu Minh gật đầu bảo “Con giục anh cả lấy vợ sơm sớm đi cho có người đỡ đần con. Suốt ngày bắt con hầu hạ.”“Rước mẹ kế về á, con ứ cần!”Chu Minh phá lên cười rồi bỏ về bên nhà, tiếng cười ha ha còn vọng lại. Ngải Đông Đông chạy vào nhà, khóa cửa cẩn thận, lên lầu ngó vào phòng nó thấy Chu Cương đã ngủ mất Đông Đông rón rén bò lên giường, ngồi dựa tường thẫn thờ một lúc nó lại quay sang ngắm nhìn Chu Cương. Dưới ánh đèn ngủ mấy câu nói tình tứ của Chu Cương mới nãy còn quanh quẩn trong óc nó, nó bật cười một mình rồi nằm xuống, nép mình tiếp tục ngắm ba nuôi nó. Ngắm ngắm rồi cười cười, cứ như thằng dở yêu khiến cho đứa bụi đời cà chớn như nó thành ra thế này, tình yêu làm cho con tim nó trở nên mềm mại, bình nhưng sáng hôm sau thức dậy Chu Cương dường như quên sạch bách những sự hường phấn đêm qua, câu đầu tiên gã nói là “Hôm qua ba về kiểu gì vậy?”“Dạ?” Ngải Đông Đông dụi mắt, ngơ ngác nhìn Chu Cương “Thì tự ba về mà…”“Thật à?” Chu Cương cau mày, hỏi “Uống nhiều quá chẳng nhớ gì hết… ba có bảo gì mày không?”Ngải Đông Đông ngớ người, không hiểu Chu Cương đang nói thật hay đùa “Ba giỡn con đấy à, hôm qua lúc về ba có say lắm đâu? Ba nói chuyện rõ ràng rành mạch mà, chỉ có đi hơi liêu xiêu một tí thôi.”“Thật không?” Chu Cương bóp bóp trán “Hây dà, già rồi chẳng nhớ gì sất.”“Hôm qua vừa về ba đã ôm con rồi hôn hít rồi bảo yêu con nhớ con tùm lum các kiểu, ba lại bảo không nhớ đi?”“Ba mày nói thế á?” Chu Cương cười cười nhìn nó.“Thế này chắc là say thật, hôm qua ba nói nhiều lắm.” Ngải Đông Đông bò dậy bắt đầu mặc quần áo vào, nó cũng không hiểu rốt cuộc Chu Cương đang đùa nó hay gã nói thật nữa. Đã thế thì nó cũng chớt nhả lại cho biết, nó cài áo lông, quào quào lại tóc rồi bảo “Lần sau uống vừa vừa thôi, nốc cho lắm vào rồi nói nhảm làm người ta nghĩ cả đêm.”Lần này thì Chu Cương cười lớn “Hôm qua ba nói làm mày nghĩ ấy à?”“Ba nói thế thì ai chẳng tưởng ba thích thật…” nói rồi Ngải Đông Đông hơi cụp mắt, nghiêng đầu liếc sang Chu Cương, giọng nửa đùa nửa thật “Làm con mừng quá mất ngủ.”Chu Cương gối đầu trên cánh tay nằm nhìn nó, gã cười cười rất khó hiểu.“Ba quên hết rồi à, không nhớ gì cả thật à?”Chu Cương lắc đầu, mắt vẫn nhìn nó chằm chằm. Mặt Ngải Đông Đông thoáng cái sa sầm, Chu Cương lại hỏi nó “Hôm qua trước lúc đi ba với mày chưa nói chuyện xong đúng không? Việc thằng Trần Hổ với việc ở trường mày định thế nào đây?”“Vâng.” lúc này tâm trạng Ngải Đông Đông đã hết sức tồi tệ, nó đáp như gắt “Thì đã bảo là con sẽ cố gắng, đảm bảo 100% thì không có đâu.”Chu Cương gật đầu, không nói gì nữa. Ngải Đông Đông lại tự dưng hỏi “À phải rồi, không biết Trịnh Dung dạo này thế nào nhỉ, sao không thấy nó mò sang đây? Con tưởng ngày nào tan sở nó cũng phải đi tìm ba cơ đấy.”“Ba không giống mày, ba mày rạch ròi chuyện ở tù với chuyện ngoài xã hội lắm con ạ.”Chỉ một câu đáp ấy là đủ hạ gục Ngải Đông Đông. Nó bặm môi, ngoảnh đít đi ra rửa Dung không mò đến nhưng mùa xuân này nhà họ vẫn được đón một vị khách không đó là thứ ba, Ngải Đông Đông học gần hết ca sáng thì Chu Cương đến trường đón nó đó chưa hết giờ, Ngải Đông Đông ngồi trong lớp nhìn qua cửa sổ thấy Chu Cương nhưng thầy giáo vẫn đang giảng bài, nó không dám xin ra sợ thầy giáo bực mình thì Chu Cương cũng bực theo. Đợi mãi đến hết tiết thì thầy lại dạy lố thêm chục phút, đến lúc thầy tuyên bố lớp nghỉ là Ngải Đông Đông chạy té ra luôn, bỏ cả sách vở bày bừa trên bàn.“Đi, bữa nay về nhà ăn trưa.”Trường học có chế độ quản lý học sinh khép kín nên từ tháng này Ngải Đông Đông đã không về nhà ăn trưa mà ăn tại căng-tin của trường. Cơm ở trường cũng ngon nhưng thật ra Ngải Đông Đông vẫn muốn về vì ở nhà có Chu Cương. Nhưng Chu Cương không đồng ý, gã bắt nó ăn trên trường để khỏi sao lãng việc học. Học sinh phải có phụ huynh đăng ký mới được về ăn trưa nên dù không muốn Ngải Đông Đông vẫn phải chấp nhận cuộc sống bán trú, ngoài tối về nhà ngủ thì hầu hết thời gian nó đều mài mặt trên trường. Mới đầu Ngải Đông Đông không quen được, nó làm biếng lâu ngày nên bị nhốt trong trường suốt mở mắt ra đã học, sáng học trưa học chiều học nó thấy bứt rứt hết sức. Về sau dần dần cũng thành quen, may mà Chu Cương khá tâm lý nên ngày nào cũng đến đón nó. Riêng đãi ngộ này là đủ đền bù quá nửa cái sự thiệt thòi trong lòng Ngải Đông Đông. Nhiều khi nó còn thấy hai người bọn nó bây giờ cứ như đang yêu nhau thật.“Bữa nay có gì đặc biệt hả ba?”“Nhà có khách, cho con về gặp.”Nghe thế Ngải Đông Đông thích ý lắm, dọc đường nó cứ gặng hỏi Chu Cương khách nào vậy nhưng Chu Cương cố tình ậm ừ không chịu nói cho nó biết. Lúc chạy gần đến nhà tự dưng Chu Cương dừng xe tấp vào lề đường, mặt gã nghiêm túc hẳn.“Mẹ con đến.”Chu Cương nói một câu mà Ngải Đông Đông nghe như sét đánh ngang một hồi lâu Ngải Đông Đông mới như sực tỉnh, tỉnh ra rồi nhưng nó vẫn có vẻ không tin, nó nhìn Chu Cương đầy ngờ vực, muốn dò xét từ vẻ mặt Chu Cương xem gã nói thật hay đùa.“Sao bả lại đến đây, sao bả biết con ở đây được?”“Ba gọi cho cô ấy.” Chu Cương nói rất chậm rãi nhưng người gã lại nghiêng sang áp lại gần nó như là đang đề phòng nó lên cơn quá khích “Năm ngoái ba nhờ người đi hỏi chuyện nhà con nên cũng liên hệ được với mẹ con… ít nhất phải cho mẹ con biết con sống ra sao, dù sao mẹ con cũng lo lắng cho con thôi mà. Máu mủ không thể bỏ được… ba biết quan hệ đôi bên không tốt, con không thích cô ấy nhưng có thế nào cô ấy cũng là người sinh ra con, nuôi con…”“Bả đâu có lo lắng gì cho con.” mặt Ngải Đông Đông đã đỏ bừng.“Sao lại không lo, lúc ba gọi điện báo tin cô ấy khóc ngay trong điện thoại đấy.”Ngải Đông Đông cúi gằm mặt, cả buổi sau nó mới nói “Không có con bả chẳng sung sướng quá. Lúc trước ở nhà bả suốt ngày bảo hối hận vì đẻ con ra, bảo là biết thế thì lúc ấy bóp chết con cho rồi.”“Đó là mẹ con quẫn trí vì áp lực cuộc sống, ai lại đi tin lời nói lúc cáu giận. Làm cha mẹ không phải vạn bất đắc dĩ không ai ghét bỏ con cái cả.”“Thế thì có con số đen nên bị cả cha cả mẹ coi như rác.” Ngải Đông Đông hậm hực “Kệ ba đấy, ba rước bả về thì tự đi mà hầu bả.”“Mẹ con đến nhà mình rồi cả nhà biết cô ấy rồi mà con không về gặp thì ra cái gì?”“Ba có thèm hỏi ý kiến con trước khi rước bả về đâu, thế thì ra cái gì hả?” đột nhiên Ngải Đông Đông gào lên “Con không về đâu, con lên trường đây!!”“Đừng nóng, từ từ để ba nói chuyện.” Chu Cương vội vàng níu tay Ngải Đông Đông lại rồi khóa trái cửa xe. Ngải Đông Đông bật chốt mãi không mở được cửa, nó tức quá gạt phăng cả tay Chu Cương ra.
gã độc thân vàng mười