THƠ ĐIẾU HÀN CỐC TIÊN SINH ( Cẩn họa y đề thơ Hiền Lâm tiên sinh ) Giả biệt đường trần dạo cảnh thiên, Ôi thôi! khuất mãi vị huynh hiền. "Bảy không" Chung Tử vui tình bạn, (*) "Tám tuyệt" Bá Nha lặng nét duyên. (**) Vĩ Dạ tan sương, soi cửa thất , Sài Thành thơ: Thiên tai hay nhân tai. Chúc mừng Sinh nhật Lê. Sau dịch cách ly trở lại chùa. Quân tử cố cùng tài đức cũng tro bay. Chỉ Tình Yêu Mua Được Tình Yêu văn: Tiếng Mẹ cười. Tiễn biệt Mộng Hoàn - Hoàn mộng. Đặc San Kỷ Niệm 50 Năm Rời Trường Đại Học Sư Phạm Huế, Khóa Bản ghi âm giọng nói của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh sẽ được công bố lần đầu tiên trong đêm thơ - nhạc - kịch "Hoa cúc xanh" kỷ niệm 80 năm ngày sinh của bà. Mới cập nhật: Hotline: 094.170.7373; "Tiểu Picasso" nổi danh thế giới chỉ sau 36 giờ, bị hoài nghi về cái mác thiên Thơ Xuân Hương là "tiếng nói của tình cảm", là "sự tự giãi bày và gửi gắm tâm tư" của chính Xuân Hương. Nữ sĩ họ Hồ cảm thương nỗi sầu nhân thế bằng chính nỗi lòng riêng của mình để viết nên những câu thơ "tiêu tao, nói ra tự đáy lòng của một người Thầy và trò Trường Tiểu học Nguyễn Du (TP. Long Xuyên) vừa tổ chức các hoạt động nhằm chào mừng kỷ niệm 190 năm thành lập tỉnh An Giang. Qua đó, nhằm thực hiện mục tiêu giáo dục toàn diện, tạo điều kiện cho học sinh tìm hiểu truyền thống văn hóa, lịch sử của dân tộc và của tỉnh An Giang, đồng thời Tiền Thế Kim Sinh Của Chung Tiểu Thư. Hắn là thái tử gia coi tiền là rác rưởi, cô là người phụ nữ tôn thờ đồng tiền, tiền coi cô là rác rưởi, hắn bá đạo lại thẳng thắn, mới du học trở về làm việc, cô thông minh tài giỏi, là một hoa khôi xuất chúng của công ty, một buổi vũ hội, một ly rượu ngon bị hạ xuân dược, một đêm tình ái ngoài ý muốn------ ao6Q. Cô dậy sớm, y tá bệnh viện lại gọi điện thoại tới, thúc giục nộp tiền tiền thuốc thang của này bên đó cho cô kỳ hạn, là một tuần chắc chắn không thể trông cậy gì vào Kiều Minh Chương, cũng không dám trông cậy toán trong đầu, cô gộp tất cả tiền tiết kiệm và tiền tiêu vặt trong mấy năm nay lại, mặc dù không tính là ít, nhưng trước khoản tiền chữa bệnh kếch xù cho mẹ, số tiền đó vẫn quá chiếc điện thoại di động trong tay, lần đầu tiên Kiều Mạn nếm được mùi vị bất cắn cắn môi, cúi đầu mở danh bạ ra, tìm kiếm dãy số, gọi điện thoại cho tất cả những bạn học trước kia chơi khá thân với mình, cuối cùng, câu trả lời không ngoại lệ đều là xin lỗi, thương mà không giúp được mở miệng mượn tiền, cô đã từng nghĩ sẽ được, thế nhưng chẳng mượn được đồng mà chẳng biết Kiều Mạn cô biến thành Đại tiểu thư Kiều gia có tiếng mà không có miếng, toàn bộ Kiều thị gần như đều nằm trong tay phòng nhì, rất có thể sau này không nhận lại được xu trăm nghìn, cô lấy gì để trả!Thật sự ứng với câu nói kia, có lẽ lúc bạn chán nản, đến cả quỷ cũng sẽ đi vòng quanh hít thật sâu, chuẩn bị nhấn gọi số điện thoại đã lâu rồi không gọi đến, điện thoại di động chợt chấn động, trên màn hình hiển thị hai chữ Đồng học đại học, Đồng Thấm Tiếu là hai người có quan hệ tốt nhất với cô, trong ba người, quan hệ giữa Đồng Thấm và Tiếu Mộng tốt hơn so với sau chuyện của Tiếu Mộng và Tương Anh Đông, cô cố tình né tránh Đồng không phải thật sự vào đường cùng, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho Đồng Mạn do dự, vẫn nhấn nút trả lời “Mạn Mạn, vừa rồi tôi đang họp, điện thoại di động để chế độ im lặng không nghe được, cậu tìm tôi có chuyện gì không?""Không có gì, vô tình gọi nhầm thôi."Can đảm mượn tiền vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, cô muốn mở miệng, lại thấy cực kỳ khó Thấm trầm mặc một lúc, chậm rãi nói “Mạn Mạn, sau khi về nước cậu đã tìm được việc chưa? Tôi biết bây giờ cậu không tốt lắm... tôi có việc làm, không biết cậu có không hứng thú không."Nói chuyện với người ở đầu điện thoại bên kia mười mấy phút, sau khi ngắt máy, Kiều Mạn đỡ trán, hơi nhức việc mà Đồng Thấm nói, là đi tiếp thị rượu vào buổi tối, nhiều tiền, lại dễ người đang cần tiền gấp như cô, công việc này có sức hấp dẫn rất nhưng kiêu ngạo từ trong xương, lại khiến cô chần ra mà nói, cô hy vọng mình có thể dựa vào năng lực của chính mình tìm được công việc lương cao hơn, mặc dù cô xuất thân danh môn, nhưng thành tích học tập của cô rất tốt, lúc đạt hạng nhất, là người đứng top của nhiên, có vẻ thực tế không cho cô có cơ hội kiểu bắt bẻ Mạn để điện thoại di động qua một bên, vừa xoay người, đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước tủ rượu, đưa lưng về phía cô, rõ ràng, anh đang chọn đi xuống đây từ lúc nào? Đứng ở đó bao lâu rồi, đã nghe được bao nhiêu?"Xin lỗi, tầng hầm không có cửa." Anh nhìn thấy bóng người cô từ trên kính của tủ rượu, trong giọng nói không có chút áy náy bao giờ lòng cô hỗn loạn như lúc này, Kiều Mạn cầm túi xách trên ghế sa lon lên, bước nhanh ra này cô đã thể nghiệm rõ cảm giác ăn nhờ ở đậu....Ba ngày sau, Kiều Mạn mặc chiếc váy đầm dài màu hồng, xuất hiện ở trong bữa tiệc sinh nhật của Lâm Chính chùm pha lê trên trần nhà chiếu sáng khắp phòng, trong phòng khách, khách mời túm năm tụm ba uống rượu nói chuyện, hàn huyên đủ mọi chuyện trên phía có dãy đồ ăn tự phục vụ, trong góc còn có quầy ba hình tròn, Kiều Mạn ngồi ở trước quầy bar, giơ ly rượu chát trong tay, lặng lẽ nhìn về phía sàn Nam Thành đang ôm lấy Lâm Yên đi về phía Kỷ Vân Thâm, từ nét mặt không khó có thể nhìn ra, tâm tình của ba người đều khá tốt. Xuyên qua cửa sổ sát đất lớn ở phòng bao tầng 28, có thể thu hết tất cả cảnh tượng diễn ra trong phòng tiệc vào đó có một bóng người màu trắng như phiên tiên đi qua đi lại giữa đám người muôn hình muôn vẻ, như đang tìm thứ gì đó. Mái tóc dài mềm mượt màu đen hơi tung bay theo nhịp bước của cô, nhìn giống như tiên tử đi lạc chốn nhân gian, thuần khiết không nhiễm bụi trần."Kiều tiểu thư, cô rất thông minh."Cô biết, cô nói như vậy ở giữa đám đông, làm anh không cách nào cự tuyệt."Không có cách nào cả, tại bị anh cho ăn canh bế môn quá nhiều lần, nên tôi chỉ có thể tìm anh ở trong bữa tiệc, Kỷ tiên sinh cũng ngàn vạn lần đừng chê bai!"Người đàn ông đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo ghế ăn ra ngồi xuống, vắt chéo hai chân, lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra châm “Kiều tiểu thư ba lần bốn lượt đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?""Không nói dối anh, đêm khuya hôm trước, người đưa tiểu thư Kỷ Hàm nhảy xuống biển về Kỷ gia, là tôi."Anh nghe xong, trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn giữ nguyên vẻ không thể nào đoán ra được cảm xúc, làm người không đoán ra được bây giờ anh đang có tâm tình lúc lâu sau, anh khẽ phả ra làn khói mù “Cô muốn bao nhiêu?"Đôi mắt đen của Kiều Mạn dần tràn đầy ý cười, sống mũi cao và đôi môi hơi mím tạo thành vẻ hoang mang lại thêm phần ngây nắm bàn tay, giống như không biết phải làm sao."Phải làm gì đây, Kỷ tiên sinh, Kiều gia chúng tôi có tiền, tôi không hề thiếu!"Kỷ Vân Thâm hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy giễu cợt “Đừng nói với tôi là cô đến tìm tôi, chỉ để nói cho tôi biết, Kỷ gia chúng tôi thiếu ân tình của cô?"Vẻ mặt thành thật lại hơi có ý cười của Kiều Mạn đập vào mắt người đàn làn khói thuốc mờ ảo, anh hơi nheo mắt lại, chân chính nghiêm túc quan sát người phụ nữ đối diện tầng lớp thượng lưu vẫn luôn lưu truyền chuyện Kiều Mạn phẫu thuật thẫm mỹ, hút thuốc uống rượu, tính khí thất thường kiêu ngạo bốc lửa, nói năng thô tục, cuộc sống riêng hỗn loạn…Hôm nay gặp được, anh đã hoàn toàn chứng thực một câu nói, tin vịt không thể nhất có một phần không thể tin."Nếu chỉ là Kỷ gia thiếu ân tình của tôi, tôi không cần phải tìm Kỷ tiên sinh, tôi có thể đi tìm Kỷ lão phu nhân, xét cho cùng, bà ấy có thể cho tôi được nhiều hơn so với anh, đúng không?"Kỷ Vân Thâm đưa tay búng tàn thuốc lá, đột nhiên cười nói “OK, Kiều tiểu thư, tôi thiếu nhân tình của cô, cô muốn cái gì?"Cô nở nụ cười rạng rỡ, nói thẳng chuyện mình muốn “Tôi muốn... thân phận Kỷ phu nhân."Kỷ Vân Thâm vẫn giữ nguyên cử chỉ ưu nhã và nét mặt ôn hòa, tuy nhiên giọng điệu thoáng nhạt đi, xen lẫn khí thế sắc bén không thể bỏ qua."Bằng vào chuyện đó... cô đến đây đòi quyền sở hữu danh phận Kỷ phu nhân với tôi."Anh lười biếng dựa vào hướng lưng ghế, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ cong lên “Có phải Kiều tiểu thư quá tham lam rồi hay không?"Nói cách khác, ở trong mắt Kỷ Vân Thâm đã gần ba mươi tuổi, gặp đủ mọi loại người ngoài xã hội, Kiều Mạn muốn nói điều kiện với anh là còn quá non Mạn cũng không thèm quan tâm, mà nghiêng đầu cười cười, nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ “Đêm hôm đó, tiểu thư Kỷ Hàm uống rượu, trong lúc say rượu, cô ấy luôn miệng gọi tên Kỷ tiên sinh..."Ai có thể ngờ, người mà viên chưởng thượng minh châu được sủng ái nhất Kỷ gia, lại thích anh trai dù hai người không có quan hệ máu mủ, nhưng càng là nhưng danh môn vọng tộc như Kỷ gia, quan niệm môn đệ lại càng sâu nặng, Kỷ Hàm có thể làm công chúa được tất cả mọi người trong Kỷ gia bưng trong bàn tay, nhưng lại không làm vợ của Kỷ Vân Thâm cần một câu lai lịch không rõ, là có thể hoàn toàn đánh cô ta trở về nguyên có một chuyện nữa, cô tin Kỷ Vân Thâm càng hiểu rõ hơn cô, nếu bí mật khổng lồ không thể không thấy được ánh sáng của nhà giàu bị vạch trần, tương sẽ vén lên cơn sóng gió lớn trong giới thượng hơn nữa, sẽ làm Kỷ Hàm mới hai mươi tuổi lún sâu vào trong tai tiếng luân lý đạo đức, có thể phân thận con nuôi của Kỷ gia này cũng chôn vùi theo đó, khó có thể xoay mình lại. Đánh giá từ 665 lượt Thể loại Ngôn tình hiện đại, quân nhân, hào môn thế gia, ngược sủng đan xen, cưới trước yêu sau, nữ mạnh mẽ, nam thâm tình, một đời một kiếp....Văn ánĐến bên anh vì cùng đường bí lối lại là bắt đầu cũng là kết thúc khúc ái tính si đầu câu chuyện, Kiều Mạn là một trong những thiên kim tiểu thư danh giá nổi tiếng, Kỷ Vân Thâm là hào môn hàng đầu ai ai cũng số đã định, Kỷ tiên sinh cười phong độ nhẹ nhàng “Kiều tiểu Thư, tôi nợ cô một ân huệ, giờ cô muốn gì?”Cô nở một nụ cười rạng rỡ và dứt khoát nói về những mong muốn của mình “Tôi muốn thân phận Kỷ phu nhân.” Sương khói mờ nhạt, các đường nét của khuôn mặt Kỷ tiên sinh cũng càng trở nên mơ hồ. Kỷ tiên sinh nói “Kiều Mạn, cô quá tham lam rồi.”Một số người nói rằng quý cô thượng lưu như Kiều Mạn giống như một loại bệnh dịch ở Lâm Thành, và mọi người đều khó có thể tránh ... lại đã nắm được trái tim của thương giới xuất chúng Kỷ Vân Thâm, và trở thành Kỷ phu nhân mà mọi người đều ca ngợi .Vào ngày cưới, pháo hoa của thành phố chiếu sáng cả bầu trời đêm, ánh sáng khiến mọi người không thể mở mắt....Sau cưới ba tháng, Kiều gia danh môn hiểm hách Lâm Thành suy yếu, người đời thổn thức đồng thời cũng chờ đời người con rể trứ danh của Kiều gia - Kỷ Vân Thâm ra tay cứu ngờ lại đợi được câu chuyện của nữ nhân vật chính Kiều Mạn chủ động đưa một tờ giấy ly tiên sinh nhận lấy, xé nát “Quên nói cho em biết, Kỷ gia không có tập quán ly lị.”Cô khóc nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười quật cường “Có thể làm sao đây? Tôi không yêu anh!”“Vậy thì đợi đến khi nào yêu thì thôi...”Nhón chân lên, cô nhẹ nhàng hôn lên góc môi anh và nói “Kỷ Vân Thâm, anh sẽ hối hận!”... Ủng hộ 6000 linh thạch để mua combo truyện Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh Rẻ hơn so với đọc từng chương *Bạn sẽ được cấp số lần đọc bằng tổng số chương có phí của truyện này Tiếng bật lửa “tách” truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, cũng đi đôi với tiếng anh phả khói thuốc “Làm sao? Oán trách tôi không giúp cô?"Kiều Mạn nhìn về phía màn đêm xa xăm, không có chút oán trách nào “Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ không giúp, đây là phản ứng mà người bình thường nên có, sao tôi có thể sẽ trách anh được."Dứt lời, là mấy giây im Mạn hơi mím môi, cố tình nói chậm lại, cô cân nhắc từng câu từng chữ nói “Tôi chỉ muốn hỏi anh, tôi đã không còn đầy đủ tiền đặt cuộc nữa, anh có còn nguyện ý hợp tác với tôi không? Hoặc nói là, anh có thể tiếp nhận cơ thể đã không còn hoàn mỹ này của tôi không?"Bắt đầu từ khi giao dịch, cô chưa từng nghĩ đây chỉ là quan hệ hợp tác đơn hỏi xem, từ xưa đến nay, có người đàn ông công thành danh toại một tay che trời nào, cho phép một người phụ nữ dễ dàng tay không bắt sói trắng* ở trên người mình?*Tay không bắt sói trắng không thủ sáo bạch lang một cụm từ với hàm nghĩa xấu, ví dụ như là thủ đoạn của một kẻ lừa đảo không làm gì chỉ đi khắp nơi đầu tư lừa gạt người khác, được bắt đầu sử dụng từ sau cải chi, giữa nam nữ trưởng thành, những chuyện kia vốn là nước chảy thành có được thứ gì đó, nhất định phải bỏ ra thứ gì, từ xưa đến nay quy tắc luôn là vậy, cho dù anh không nói gì, trong lòng cô cũng tự đàn ông suy nghĩ sâu xa một lúc, trả lời bằng giọng trầm thấp ẩn chứa ý cười nhạt, chậm rãi nói ra mấy chữ “À, cái này phải xem biểu hiện của em."Ánh sáng thoáng lóe lên trong mắt Kiều Mạn, sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh lại “Kỷ tiên sinh, tôi chỉ cần hai năm, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ coi như là người vô hình không biết gì về chuyện giữa anh và tiểu thư Kỷ Hàm, hơn nữa sẽ giúp đỡ anh và tiểu thư Kỷ Hàm nhận được sự chấp thuận của Kỷ lão phu nhân, hai năm sau, tôi sẽ để danh phận kỷ phu nhân này lại, nếu nuốt lời..."Cô nói rất nhẹ, rất mềm mại, giống như ánh mặt trời rực rỡ mùa hè, trong đêm khuya thanh vắng, nghe phá lệ thoải mái lại quyến rũ “Có vẻ đã nói đến đây, cũng nên phát một lời thề độc, để đạt được hiệu quả, vậy tôi xin làm đến cùng, nếu như nuốt lời, vậy tôi liền bị thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế là được."Trong lúc nhất thời, màn đêm u tối bao phủ khắp nhân gian, không gian an tĩnh chỉ còn lại tiếng người đàn ông phả làn khói thuốc mờ Mạn thừa nhận, cô không đoán được cảm xúc của Kỷ Vân Thâm, đặc biệt là giữa hai người còn cách tầng điện thoại lạnh lẽo, càng khó đoán được cảm xúc của anh, khó phân biệt nông giác này giống như phạm nhân sắp bị xét xử, chờ đợi phán quyết, gần như không biết gì về tương lai sau này của Vân Thâm bước chân xuống giường, đi ra ngoài ban công, anh hít một hơi thuốc lá, đầu đang cháy của thuốc lá ánh đỏ, qua làn khói thuốc mờ ảo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh phản chiếu trên tấm kính của cửa sổ sát đất."Nghe giọng điệu của em, có vẻ em không muốn sống nữa? Tôi cứ nghĩ Kiều tiểu thư chơi rất hight, không cần tôi giúp đỡ nữa, nên muốn xin lỗi tôi?"Kiều Mạn tùy ý mà bình thản nói, mang theo nỗi buồn đến cô cũng không phát giác ra “Cũng kiểu kiểu vậy, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sống lâu, Kỷ tiên sinh, tôi tin chắc anh đã từng nghe thấy những tin đồn về Kiều Mạn lan truyền trong giới thượng lưu Lâm thành, người biết tôi, không biết tôi, gần như đều tranh nhau mắng chửi. Vậy nên, loại người giống yêu tinh gieo họa như tôi, chết sớm siêu sinh sớm!"Cô sinh ra ở thế gia danh môn, được chúng tinh phủng nguyệt, cao cao tại thượng, thế nhưng vậy thì thế nào, cuộc sống của cô, đã định trước chỉ là một con cờ trên bàn cờ của người biết bắt đầu, không có kết lẽ cuộc sống là như vậy, danh lợi, giống như màn trình diễn pháo hoa rực rỡ khắp trời, sau khi pháo hoa nở rộ héo tàn, còn dư lại, chỉ là bóng tối vô tận."Phúc lợi tốt như vậy, lại thẳng thắn như vậy, em cần tôi làm gì?" Sáu giờ tối, khách sạn đêm dần buông, mưa xuân bay bay ngoài cửa sổ, để lại vết hơi nước mơ hồ ở trên nay là tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của Kỷ Hàm chưởng thượng minh châu của Kỷ gia, khách mời ở trong phòng tiệc như mây, tất cả các nhân vật nổi tiếng trong hai giới chính thương của Lâm thành đều đến mô bữa tiệc lớn thế này, có thể thấy người Kỷ gia sủng ái Kỷ Hàm đến mức Mạn ưu nhã cầm ly cao cổ trong tay, người mặc dạ phục màu trắng sữa, tựa vào trên cây cột trong góc, nhìn có vẻ khá mệt đèn trần phía trên chiếu xuống, phủ lên người cô, càng làm nổi bật lên khí chất thoát ngừng có ánh mắt bay tới từ bốn phía xung quanh, mà ánh mắt của cô thủy chung dừng lại trên người đàn ông cao lớn đứng ở trung tâm bữa tiệc sơ mi trắng quần đen được thiết kế thủ công của Italia, bao bọc lấy cơ thể cao lớn của người đàn ông, cổ áo sơ mi hơi rộng mở, ống tay áo sắn lên đến tận khuỷu tay, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay tinh tế không biết của thương hiệu nào trên cổ phương đứng yên ở đó, cũng tản mát khí chất trầm ổn và lạnh lùng do được thời gian và kinh nghiệm mài đàn ông như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy, đều không thể tránh khỏi khiến người nảy sinh cảm giác sợ hãi và khiếp nhiên, Kiều Mạn cũng không ngoại khẽ nhấp ly rượu chát trong tay, Kiều Mạn chăm chú nhìn mà có vô số lời muốn nói, rồi đi về phía người đàn ông."Kỷ tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?"Giọng nhữ mềm mại dễ nghe bỗng vang lên từ phía sau, người đàn ông nghiêng đầu nhìn sang, trước mắt xuất hiện khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, anh nhìn thấy cô cong môi, đang cười tủm tỉm nhìn mình."Lão Kỷ, dạo này anh chơi quá đấy, đến cả Kiều Mạn cũng bị anh thu vào dưới quyền?"Tiếng trêu ghẹo vang lên xung quanh, làm người đàn ông cau mày là một loại phòng bị theo bản năng, bây giờ cô thiếu một núi dựa có sức nặng, chống lại phòng nhì của cha mình, Lâm thành này ai ai cũng hết mọi người đều thích cách ngạn quan hỏa* nhìn tranh đấu trong gia tộc chẳng ai cuốn mình vào đó cả.*Cách Ngạn Quan Hỏa Đứng bên này sông xem lửa cháy. Trong quân sư, phe mình chậm rãi, không tham gia hỗn chiến, nhằm làm các bên tham chiến mệt mỏi tranh đấu lẫn nhau. Rồi tấn công tổng thể với toàn sức mạnh và dẫm nát tất cảNgười khôn khéo như Kỷ Vân Thâm, càng không hành động thiếu suy nhấp một ngụm rượu chát, nhìn về phía Kiều Mạn “Có gì không?"Kiều Mạn vuốt ve bờ môi của mình, bỏ sợi tóc vô hình bị bám vào, ánh sáng trong mắt mơ hồ tan vỡ, giống mưa xuân bay bay ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhưng lại dần thấm vào lòng người.“Chuyện giữa tôi và anh, khó có thể mở miệng ở trước mặt nhiều người thế này."Cô tinh nghịch nháy mắt với anh, nở nụ cười quyến rũ “Kỷ tiên sinh, năm phút mà thôi, anh sẽ không keo kiệt với tôi như vậy chứ?"Lời trong lời ngoài, tràn đầy tín hiệu làm người hiểu Lâm thành này, nếu bàn về gia thế hiển hách, không ai có thể sánh được với Kỷ tên Kỷ Vân Thâm này, đã trở thành hiện thân của tiền tài và quyền lợi, tự nhiên là nhân vật trung tâm trong các đề tài của giới truyền thông Lâm cử nhất động, đều được vạn người nhìn chằm chằm ngày càng có nhiều ánh mắt tò mò quét tới, tiếng lớn tiếng nhỏ bàn luận gần như che mất khung cảnh huyên náo của bữa tiệc linh mắt cuả hai người giao nhau, Kiều Mạn không thể nắm bắt được rõ cảm xúc chân thực trong đôi mắt đen như mực của Kỷ Vân Thâm, ánh mắt của anh bình tĩnh đến đáng sợ, chẳng có dấu vết nào của sự khó nhiều có phần vượt quá sự mong đợi của bảo, bây giờ người người đều tránh cô không ly rượu vang đang cầm trong tay cho nhân viên phục vụ đi ngang qua, Kỷ Vân Thâm đút hai tay vào túi quần, bước đến gần cô hơn, khí thế bức bách người."Năm phút, cô chắc chắn có thể nói hết những gì mình muốn nói?"Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh đồng ý cho cô năm phút, nhưng chỉ có thể là năm phút mà gật đầu, chóp mũi quanh quẩn hương rượu thuần mát lạnh trên người anh “Năm phút là đủ rồi, cám ơn Kỷ tiên sinh."Có ngọn gió lướt qua bên cạnh, nhìn bóng lưng người đàn ông lướt nhanh qua người mình, có khoảng khắc Kiều Mạn chần chờ, đột nhiên không biết đến gần anh, là đúng hay nhưng... trên đời này có rất nhiều chuyện, biết rõ là vực sâu vạn trượng, thế nhưng vẫn phải nhảy cùng cô vẫn giống như mẹ, học được cách chấp nhận cuộc sống.

tiểu tình thơ của kỷ tiên sinh